Ngày thứ hai mươi ba

by Diệu An

Ngày thứ hai mươi ba – Khi chúng ta cùng kể một câu chuyện chung

Anh em làm phim chúng tôi có đặc thù là không thể “work from home” được. Công việc của chúng tôi nằm trên phim trường, ngoài đời sống. Một ngày quay cần ít nhất ba chục con người. Chúng tôi không thể đặt đèn qua zoom hay chỉ đạo diễn xuất qua google meet – có những thứ cần phải tiếp xúc với nhau, cảm nhận bầu không khí ở nơi đó, và đưa ra những quyết định dựa trên thì hiện tại tiếp diễn. Từ ngày 31/05 đến nay, 61 ngày chúng tôi rời xa thế giới (duy nhất) mình từng biết.

Nhưng những câu chuyện không thể ngừng được kể. 

Nếu có điều gì tôi nhớ nhất sau khi đọc xong Lược Sử Loài Người (Sapiens – A Brief History Of Humankind), thì đó là khả năng kể chuyện của con người là thứ giúp chúng ta tổ chức những mô hình tập trung trên 150 cá thể một cách hiệu quả, vũ khí tối thượng giúp đẩy nhanh quá trình tiến hóa của người tinh khôn, vượt xa mọi chủng loài khác trên mặt đất này. 

Việc kể chuyện được mã hóa vào bộ gen của chúng ta, tồn tại ở cấp độ nguyên sơ. Nói cách khác, việc chia sẻ những câu chuyện vừa thiết thực cho việc sinh tồn (phân bổ thông tin cấp thiết), vừa là cách chúng ta cảm thấy được gắn kết (thuộc về tập thể) và được nhìn thấy (được thấu hiểu). 

Ngay cả khi bị giới hạn không gian trong bốn bức tường, những câu chuyện vẫn tìm cách để thoát ra. Chúng giúp ta tiếp tục thực hiện việc chia sẻ thông tin, kết nối và thấu hiểu, thông qua một mạng lưới không bị ràng buộc bởi bất kỳ một thực thể vật chất nào. Mỗi ngày, chúng ta đều có thể gọi điện cho người thân, chụp ảnh chung với nhau ngay khi mỗi người một nơi chốn, đăng ảnh lên Facebook, kể chuyện qua Stories, dạy nhảy bằng Livestream, chỉ nhau nấu ăn bằng Tiktok. Chúng ta kể chuyện, bất kể đó là chuyện gì, để giữ kết nối với nhau, để biết chúng ta không đơn độc trong hành trình kỳ lạ này. 

Những câu chuyện của một thời đại chưa từng có tiền lệ, sẽ cần một cách nhìn mới, một cách kể mới. Anh em chúng tôi không thể đến trường quay, không thể dùng những chiếc máy to cồng kềnh, không thể ở cạnh diễn viên để chỉ đạo diễn xuất – nhưng chúng tôi vẫn có thể kể chuyện. Và lần này, trường quay của chúng tôi được mở rộng – không chỉ ở phim trường, mà là ngôi nhà, căn bếp, căn phòng – ở bất kỳ đâu. Diễn viên của chúng tôi không đến từ những lò đào tạo chuyên nghiệp, mà là bất kỳ ai. Và những câu chuyện của chúng tôi không được vẽ tự thân trên trang giấy, mà đến từ cuộc sống. Chúng tôi góp nhặt câu chuyện của các bạn, và cùng nhau, kể một câu chuyện lớn – một câu chuyện của tất cả chúng ta. 

Mời các bạn xem dự án được nhắc đến trong bài ở đây: